Bạn đang truy cập: Trang chủ Nhân ái Bệnh nhân cần giúp đỡ Tôi chỉ ước một lần được nghe con gọi tiếng mẹ

Tôi chỉ ước một lần được nghe con gọi tiếng mẹ

Email In PDF.
Tôi chỉ ước một lần được nghe con gọi tiếng mẹ
(Dân trí) - Gần 4 tuổi nhưng bé Cầm Minh Quang nặng chưa đầy 8kg. Căn bệnh tim quái ác cướp đi khả năng biết đi, biết nói và nụ cười của bé, để rồi sự sống của bé cũng đang thoi thóp từng ngày trên giường bệnh trước sự bất lực của gia đình.

Từ trung tâm xã Xuân Cẩm, huyện Thường Xuân, chúng tôi vượt gần 3km đường núi ngoằn nghoèo, đất đá lầy lội mới tìm đến được gia đình chị Vi Thị Yến, thôn Xuân Minh, xã Xuân Cẩm, huyện Thường Xuân và lắng nghe những lời tâm sự về hoàn cảnh gia đình và đứa con tội nghiệp của vợ chồng chị.

4 tuổi vẫn chưa biết đi, chưa biết nói

Bé Cầm Minh Quang chào đời năm 2007 là kết quả tình yêu hạnh phúc của chị Vi Thị Yến và anh Cầm Minh Công. Cuộc sống vợ chồng tuy nghèo khổ, nhưng anh chị luôn yêu thương nhau và lo cho con.

Đã gần 4 tuổi nhưng bé Quang vẫn chưa biết đi, chưa biết nói

Nhưng rồi, niềm vui hiếm hoi đó cũng nhanh chóng vụt tắt khi chị Yến phát hiện bé Quang bị bệnh tim bẩm sinh sau một tháng chào đời. Vợ chồng chị Yến suy sụp tinh thần. Tiếp đó là những chuỗi ngày liên tiếp cõng con lên viện bởi sức khỏe bé Quang rất kém.

Thương con bệnh nặng, nhưng gia cảnh khó khăn nên vợ chồng chị Yến chỉ biết nuốt nước mắt vào trong sống những tháng ngày thấp thỏm với hi vọng mong manh. Nhưng rồi, hi vọng nhỏ nhoi đó cứ kéo dài từ ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác mà cháu Quang vẫn không thấy lớn, cháu cũng chưa biết nói, biết đi, gần như một đứa trẻ vô hồn.

“Như con người ta 4 tuổi đã biết đi học, biết đi chơi và chào hỏi ông bà. Nhưng cháu Quang đã gần 4 tuổi mà vẫn không nói được câu nào, không đi được. Các bác sĩ nói do cháu bị tim bẩm sinh, lại uống thuốc kháng sinh quá nhiều nên cháu mất đi các khả năng nói, đi. Nếu bệnh tim của cháu khỏi, cháu sẽ có khả năng nói được”, chị Yến giàn dụa nước mắt.

Ông Cầm Xuân Định, ông ngoại của cháu Quang ngồi bên sụt sùi: “Gần 4 tuổi mà cháu nó còi cọc, ốm yếu như một đứa bé vài tháng tuổi, nặng chưa đầy 8kg. Trung bình một tháng cháu phải đi viện 2 - 3 lần. Gia đình tôi chỉ ước sao cho cháu Quang được khỏe mạnh và vui chơi như bao đứa trẻ khác thôi”.

Tôi ước một lần được nghe con gọi tiếng mẹ

Lập gia đình với hai bàn tay trắng, vợ chồng chị Yến cặm cụi quanh năm với 3 sào ruộng và ít đất đồi nuôi 5 miệng ăn nên cái đói, cái khổ là điều không tránh khỏi. Hơn nữa, ông Cầm Xuân Định (bố chồng chị Yến) lại bị loạn thần nên không làm được gì nặng, chỉ quanh quẩn ở nhà.

Ngày thường ông Định rất hiền lành, chăm chỉ, nhưng mỗi lần lên cơn, ông Định lại la mắng, hắt hủi vợ con. Còn bà Hà Thị Thao (mẹ chồng chị Yến) tuổi cao, sức yếu nhưng vì hoàn cảnh khó khăn nên vẫn phải lăn lộn kiếm từng bữa cơm.

Cuộc sống khó khăn, vất vả nên anh Công phải đi khắp nơi làm thuê kiếm thêm. Từ ngày bé Quang mắc bệnh tim bẩm sinh, thoát vị bẹn, do sức khỏe yếu nên bệnh của bé lại chuyển sang viêm phổi. Thế là trong nhà có tài sản nào đáng giá, vợ chồng anh chị cũng đã bán hết để lo thuốc thang cho con.

Nỗi đau thể hiện trên khuôn mặt của người mẹ trẻ khi nhìn đứa con bị bệnh tật

Hiện tại, bệnh tim bẩm sinh của cháu Quang đã chuyển sang giai đoạn nặng, nếu không được phẫu thuật sớm, sự sống của cháu bị đe dọa từng ngày.

Nhìn đứa con ốm yếu, chị Yến nước mắt ngắn dài: “Nhìn cháu 4 tuổi đang tập đi từng bước mà thương con. Cháu nó thèm được đi, nhưng cơ thể cháu bị bệnh tật hành hạ và uống thuốc kháng sinh quá nhiều nên không thể đi được. Các bác sĩ nói cháu có khả năng chữa được bệnh nếu được phẫu thuật sớm. Nhưng với số tiền 50 triệu đồng thì trong mơ gia đình tôi cũng không dám nghĩ tới. Tôi chỉ ước một lần được nghe con gọi tiếng mẹ thôi”.

Lặng người đi một lúc xót xa nhìn đứa con ngồi dưới đất, chị Yến lại rầu rĩ: “Thương cháu lắm, vì cháu còn nhỏ nhưng sự sống đã bị đe dọa. Gia đình tôi chỉ mong sao cho cháu được khỏi bệnh, dù khổ, dù đói, dù phải chết thay con, tôi cũng cam lòng”.

Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má gầy yếu, xanh xao của người mẹ trẻ cùng những tiếng nấc đến nghẹn lòng khiến chúng tôi không khỏi xúc động. Hình ảnh người mẹ trẻ bế đứa con ốm yếu trên tay nhìn theo chúng tôi ra về với ánh mắt như muốn cầu mong một điều gì đó cho đứa con tội nghiệp của mình, càng khiến chúng tôi cảm thấy xót thương cho hoàn cảnh gia đình chị.
Ý kiến bạn đọc (0)add comment

Viết Ý kiến bạn đọc
Thu nhỏ cửa sổ | Phóng to của sổ

busy
 

gigigi

2013-09-12 191209

Tiện ích